Lúi húi tháo bỏ đôi giày cao gót, Huệ – PG thuốc lá buông lời: “Nhưng nhiều người chỉ mượn hơi men chứ thực ra họ rất tỉnh táo. Có lần đang loay hoay lấy chiếc bật lửa (quà tặng thêm khi mua thuốc lá) trong túi cho khách, em chợt đứng sững người khi thấy có bàn tay vỗ thật mạnh sau mông: “Sao không để đây mà lấy cho tiện?”.Kéo sau đó là những tràng cười đắc chí. Vừa giật mình, vừa sợ lại vừa tức nhưng vẫn phải cố cười, vẫn phải cảm ơn trước khi rời bàn”.
Mang trên mình những bộ đồng phục thường là bó sát hoặc hở trên mát dưới nên có không ít những cú va chạm nhạy cảm của những khách nhậu. “Trước chị cũng tranining cho một em ở đây, lần đầu tiên rót bia cho khách, em gượng gạo làm theo đúng kỹ thuật đã được các anh chị quản lý hướng dẫn: Đứng nghiêng người xa bàn nhậu của khách một tay đặt trước ngực, một tay vươn thẳng để rót bia thì có khách cười lớn bảo: Có cái gì đâu mà che với đậy.
Rồi vị khách còn kéo mạnh tay lôi em vào sát người cợt nhả: "Để anh kiểm tra thử". Sau pha tái mặt đến run người ấy, em gái đã không đủ can đảm quay trở lại quán chỉ chào chị bằng một tin nhắn” – Vừa kể chị hướng dẫn vừa nén tiếng thở dài.
“Thậm chí có lần em chứng kiến khách còn tỏ vẻ làng chơi không khác gì ở bar, thản nhiên nhét tiền vào ngực PG khi cô ấy đang đứng rót bia…” – câu nói của Mai – PG rượu vẫn chưa kịp dứt lời thì có tiếng hô lớn từ phía cửa: “Tạnh mưa. Có khách”.
Mấy chị em vội vã dời bàn, người vơ vội túi thuốc, người cầm nhanh chai bia, menu, người cuống cuồng xỏ lại đôi giày cao gót.
Tai tiếng có thừa
Những định kiến xưa nay trong thế giới của những chân dài PG vốn đã không ít đối với những PG làm việc tại quán bia thì tai tiếng lại càng có thừa.
Mệt mỏi lê bước rời khỏi quán, dắt chiếc xe máy đi trong ánh đèn đường vàng vọt của phố đêm, chị hướng dẫn chép miệng hỏi tôi: “Em đi làm thế này bố mẹ có biết không? Mọi người trong xóm trọ có biết không?”.
Nhìn tôi nhẹ nhàng lắc đầu chợt chị cười lớn: “Con gái phấn son ngày nào cũng đi sớm về khuya không phải cave thì cũng là loại con gái làm việc chẳng ra gì”.
Sau tiếng cười ấy, giọng chị lại như nghẹn lại: “Mọi người đã nhìn chị như thế đấy. Chấp nhận công việc này chị cũng phải hai lần chuyển nhà trọ vì chủ không chấp nhận thời gian về muộn. Nhưng công việc thì mình vẫn phải làm, chuyện tai tiếng rồi em cũng sẽ quen”.
Nghe những câu chuyện của những PG tôi gặp nhiều chị đã chua chát: “Khách trong quán nhiều khi họ cũng không coi mình ra gì chỉ trêu đùa bỡn cợt… Trách sao được người ngoài nghĩ này nghĩ kia”.
Chỉ trong một thời gian ngắn đứng bàn, những số điện thoại đã dày lên từng ngày trong list sim điện thoại mới. (Theo lời khuyên của quản lý mỗi PG nên có thêm một sim phụ). Đưa ra một tin nhắn mới nhận: “Nếu anh có lời mời em đi ca 3 thì sao?” các chị chỉ cười: “Chuyện thường ngày ở huyện. Thế mới biết nhiều khi họ coi mình như thế nào. Nhưng đấy là họ nghĩ mình không cấm được. Nhiều lúc nghĩ đến buồn lắm nhưng không có gì phải xấu hổ. Quan trọng là việc mình làm.”
Không nhấp nhoáng trong những ánh đèn màu, không ồn ào nghiêng ngả trong những cơn say, đu mình trong điệu nhạc trong những quán bar nhưng PG nơi quán bia cũng đầy những cạm bẫy.