Vụ án xảy ra vào khoảng 16h30 ngày 3/3, tại cửa hàng thu mua sắt vụn ở phường Thịnh Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội được TAND TP Hà Nội đưa ra xét xử ngày 27/7. Bị cáo Đỗ Văn Duy (SN 1988, trú tại xóm 5 Xuân Thượng, Xuân Trường, Nam Định) đã xuống tay sát hại người cậu bên vợ của mình là ông Nguyễn Thế Chỉnh (SN 1967, ở Xuân Thượng, Xuân Trường, Nam Định). Sáng hôm đó, Duy và ông Chỉnh đi khắp Hà Nội tìm địa điểm thuê làm cửa hàng thu mua phế liệu. Hai cậu cháu đi tới trưa thì cùng quay về nhà. Duy đi mua thịt chó và can rượu về để hai cậu cháu cùng nhậu. Trong bữa ăn hôm đó có vợ chồng Duy, ông Chỉnh và con trai ông Chỉnh. Ba người đàn ông uống hết nửa can rượu thì bắt đầu ngà ngà say. Con trai ông Chỉnh đưa vợ con Duy về nhà gần đó, còn ông Chỉnh và Duy lên giường của cửa hàng nằm nghỉ tạm. Khi nằm cùng nhau, Duy tâm sự với cậu: “Bây giờ cháu muốn mua ô tô tải mà khó quá”. Ông Chỉnh nghe cháu nói vậy thì sẵng giọng: “Mày không lo được cho vợ con mày mà đòi mua ô tô...”. Trong lúc gàn cháu mua ô tô, ông Chỉnh có văng tục khiến Duy bực tức liền chạy vào bếp lấy con dao, chém liên tiếp vào ông Chỉnh đang nằm say rượu trên giường. Ngay sau đó Duy bị công an bắt trong tình trạng vẫn đang say rượu. Sau 4 tháng gây án, trước vành móng ngựa, Duy thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội của mình. Bị cáo thừa nhận vì rượu đã không làm chủ được bản thân, xuống tay sát hại chính người cậu vốn thân thiết với mình. Lòng vị tha của người mẹ Dự phiên xử chồng, vợ Duy nước mắt chứa chan, nức nở: “Em không biết tại sao mà chồng em lại làm thế. Không phải anh ấy là chồng em mà em khen nhưng từ trước tới giờ, chồng em không gây gổ hay cãi nhau bao giờ. Rất nhiều lần, khi đi xe về quê, tới ngã tư Vọng có người tàn tật ngồi đó, lần nào anh ấy cũng dừng lại cho tiền họ. Người già, trẻ nhỏ chồng em đều quý. Vậy mà vì rượu, vì rượu…”. Khi HĐXX vừa vào phòng nghị án, người vợ đau khổ này vội quỳ sụp xuống chân những người bên phía gia đình bị hại mà cầu xin họ tha thứ cho chồng mình. Đáp lại những giọt nước mắt và lời khẩn cầu của chị là cái nguýt dài. Cả 4 người bên phía gia đinh bị hại đứng dậy bỏ ra ngoài, mặc cho người phụ nữ mới đôi mươi vốn cũng là người thân trong gia đình đang quỳ gối. Riêng chỉ có ông lão 79 tuổi, là bố bị hại và là ông ngoại của cô gái đỡ cháu dậy nói: “Làm như thế để làm gì”. Nói đoạn ông cũng đứng dậy bỏ ra ngoài. Trong lúc tuyệt vọng nhất đó, chỉ có mẹ vợ của Duy, cũng là chị ruột người bị hại là ngồi bên cạnh vợ anh ta an ủi. Bà quá đau khổ vì vụ án xảy ra khi mà một bên là đứa con rể mà bà quý như con đẻ của mình, còn phía bên kia lại là đứa em trai vừa bị con rể mình sát hại. Trong phiên tòa xét xử đứa con rể tội lỗi, bà vẫn nói rằng: “Con dại, cái mang. Con rể tôi nó ngoan ngoãn, tôi coi như con trai. Nó giết em trai của tôi cũng là cắt khúc ruột của tôi. Nhưng tôi tha thứ cho nó, vì quá say mà con tôi hành động không đúng. Sự việc xảy ra, tôi thương bố, thương em dâu và thương cả con gái mình. Đứng giữa ngã ba đường, tôi không biết phải làm sao...”. Đứng sau vành móng ngựa, Duy liên tục ôm mặt khóc. Bị cáo xin gia đình mợ tha thứ cho tội lỗi mà mình đã gây ra. Nhận án tù 20 năm, Duy quay đầu về phía sau nhìn người vợ đang gục hẳn vào vai mẹ mà khóc ngất. Trước khi bước ra khỏi phòng xử án, Duy còn kịp nghe mẹ vợ nói với theo: “Con có là kẻ giết người thì con cũng vẫn là con mẹ. Mẹ coi con như con trai. Con cố cải tạo tốt để về với vợ, với con. Mẹ tha thứ cho con”. T.Nhung |